Lẽ ra cậu không nên tồn tại trên đời này. - Sao con lại vô chùa thấp hương một mình vậy? Con có chuyện buồn gì phải không? Ta nhìn thấy nỗi buồn trĩu nặng trong đôi mắt con. - Không có gì, mình chỉ hiếu kỳ nên ngồi xem thôi! Bạn là ai vậy?
Nghĩ sáng tạo đòi hỏi nghĩ tích cực. Cuộc tranh luận cứ thế diễn ra quyết liệt tưởng chừng không có hồi kết cuối cùng tất cả thống nhất với nhau là sẽ hỏi ý kiến bộ não vì trong cơ thể bộ não là thông thái và chính chắn nhất. Trong một cuộc họp cấp cao, các bộ phận trên cơ thể con người đã cùng nhau tranh luận sôi nổi về việc tình yêu bắt đầu từ đâu.
Ghét quyết định ra đi, cậu muốn tìm câu trả lời đích thực cho cuộc đời mình. Sao cô ấy có thể nói với mình những lời tuyệt tình đến thế cơ chứ, mình không thể tin được đó là những lời phát ra từ cửa miệng của cô ấy. - Dạ! Đúng là con đang buồn ạ.
Những ngôi chùa ở xứ này có một điểm chung là thường được xây theo kiểu “leo núi” nên đường từ cổng chùa lên chánh điện khá dốc và nhiều bậc thang nên cũng khá khó khăn cho người hành hương. Hôm nay tự nhiên có hứng dậy sớm, ngồi viết nhật ký. “Hạnh phúc đôi khi thật giản dị.
Hãy cùng tôi đánh thức nó dậy. Nhiều lúc nghĩ lại chuyện đó tôi thấy thật buồn cười và đáng yêu làm sao! Có lẽ trong tất cả các dòng họ thì họ nhà Dơ là đông đảo nhất.
Vì Chíp nghĩ tụi nó không đáng cho mình phải phí lời. Cô ấy thừa biết mình yêu cô ấy nhiều như thế nào, rằng mình sẽ chấp nhận chờ đợi dù khó khăn và sóng gió thế nào. - Người đàn ông bao dung là người đàn ông uống thay ly rượu của người bạn đang nằm dưới sàn.
đạp chạy vòng vòng ăn cắp xoài ổi nhà hàng xóm của thằng bạn. Vị ni cô nhìn Chíp bằng một ánh mắt trìu mến, ánh mắt đó mang lại cho Chíp có một cảm giác thật dễ chịu và gần gũi. Bầu trời hôm nay thật trong xanh, xanh như màu nước biển, xanh như đôi mắt cô.
- Ngốc ạ, nếu con thương mẹ thì con phải ngoan, phải ráng học chữ cho tốt, có như thế mẹ mới hết đau mắt được, hiểu chưa?! Biết đâu có lại trở thành nghề tay trái của bạn sau này trong những lúc khó khăn, biết thêm một nghề là giảm thiểu được nguy cơ thất nghiệp. Một chút xấu hổ pha lẫn thú vị, tôi bước xuống cuối lớp, vuốt chiếc má tròn phúng phính của cô bé và trả lời: "Mặt cô giống con nít vì cô rất yêu con nít, như cô bé này chẳng hạn.
Chíp chợt nhớ lại một câu thơ của Huy “Lưu Linh Tử”, câu thơ mà Chíp cho là ấn tượng nhất của hắn đi, hãy chăm đi dạo ở công viên, bờ hồ. Sự thông minh có phần hơi đặc biệt của Chíp đã khiến những suy nghĩ của cô vượt xa với lứa tuổi 14, cái lứa tuổi mà người ta vẫn thường gọi là “ăn chưa no, nghĩ chưa tới”.
Không thích đọc văn nhưng lại thích viết văn. Chẳng muốn nói gì nhưng luôn mong chờ sự thấu hiểu và cũng dễ dàng thấu hiểu người khác mà chẳng đợi phải nói nhiều. Không còn được giành ăn, không còn được đấu khẩu với chị bỗng dưng tôi cảm thấy thật khó chịu.