Carrier, ở chương II phần nhất có thể giải quyết được hết thấy những vấn đề rắc rối không? Tất nhiên là không. Mới rồi tôi được cái hân hạnh phỏng vấn ông Arthur Sulzberger, chủ bút một tờ báo nổi danh nhất thế giới, tờ "Nữu ước nhật báo". Đã bao giờ bạn có ý nghĩ cảm ơn Chúa đã cho bạn rửa bát, ngắm một nắm bọt xà bông và say sưa nhìn một đoàn chim bay dưới tuyết không? Chắc là không, phải chăng bạn? Nếu vậy bạn đáng tự lấy làm hổ thẹn.
"Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". Nhưng bây giờ tôi nói giọng chững chạc rằng tôi đến Kanass City để làm việc. Nói cho đúng, đây là một bệnh viện chữa thần kinh.
Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ. Tuy vậy, người vẫn rạc đi. Khắp nơi chỉ trích anh chành "thần đồng" như bảo táp: "Y thế này, Y thế nọ.
Vậy phải nghỉ ngơi, dưỡng sức để làm những bổn phận quan trọng hơn". Lúc đó óc tưởng tượng của bạn hỗn loạn. Tại sao vậy? Thì đây: Một lần tôi hỏi giáo sư William Lyon Phelps ở Đại Học đường Yale về điều ấy.
(Trước kia tôi thường phí một hoặc hai giờ để lo lắng than thở mà chẳng ai biết được một cách rõ ràng vấn đề đó khó khăn ở chỗ nào. Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ. Hai đứa nhỏ ấy làm cho tôi vui nhiều hơn là tôi đã làm vui chúng.
Chính ông đã công bố: "Nếu phải đọc tất cả những lời chống lại tôi và rồi lại phải trả lời, chắc không còn thì giờ để lo những vấn đề nghiêm trọng nữa. Để kết luận, tôi muốn chép lại câu của bác sĩ Alexis Carrel mà bạn đã đọc ở đầu chương: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm". Tôi thuộc lời ấy như lời Thánh kinh và theo đúng như vậy.
Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Tôi phải nằm liệt giường, mụt mọc đầy mình. Mới đầu, tôi phải nẳm để trả lời điện thoại.
Tại sao phải đợi tới khi thất vọng? Tại sao không tụng niệm để hoán cải năng lực của ta mỗi ngày? Tại sao cứ đợi tới chủ nhật? Phải không, quý bà? Một trong những bệnh nhân theo lớp nói trên, một người đàn bà bản tính bất mãn, nét mặt cau có, giật mình khi nghe thấy người ta hỏi: "Nói dại chẳng may chồng bà qua đời trong ngày hôm nay, bà sẽ làm gì?" Bà ta hoảng hồn và ngay hôn đó bà thiết lập bản thống kê đức tính của đức lang quân. Bây giờ tôi mạnh khỏe lắm".
Cơ thể ông như bị kẹp vào một chiếc kìm, mà hai mỏ kìm mỗi ngày một siết chặt lại. Chúa đã dạy một bài học thực nghiệm vô giá. Vậy chúng ta nên nhớ quy tắc thứ bảy này:
Hồi đó, ai hơi chỉ trích ông là ông phật ý, nổi nóng ngay. Thần kinh căng thẳng là một thói quen, mà thói xấu có thể bỏ được, thói tốt có thể tập được. Mới ở Ấn Độ tới Luân Đôn tìm việc mà không quen ai ở đây hết.